Thứ Ba, 30 tháng 7, 2013

Thơ của chị


Hấp hối
                                                                                    (Đoàn Huyên)

Anh giấu đi nỗi buồn sau nụ cười thơ dại,đốt lên niềm hi vọng
 cho lòng nàng ấm lại,

Anh biết nàng không còn nơi nào để đi, trong cuộc hành trình đầy gian khổ.

Không có anh cuộc đời nàng chỉ còn là giông bão. Nên bão giông của đời mình anh giấu mãi trong tim.

Anh không biết rằng trong đôi mắt lim dim nàng nhìn ra tất cả. Điều đó đâu có gì là lạ, nàng đã yêu anh hơn cả bản thân mình.

Nỗi đau của cơ thể có là gì, so với nỗi thầm thì của ngày mai rất nhiều điều  còn đang thiếu.

Triệu triệu nỗi niềm xuất hiện sau đôi mắt anh, nàng nhìn thấy thật là nhanh.

Để ngày mai cây sẽ ra hoa, quả sẽ ngọt lành, nàng đem tặng cho anh niềm hi vọng mỏng manh nhưng vô cùng mãnh liệt. Những gì nàng có đựơc là của anh.

                                                                                                                                                                   Bầu trời xanh, biển xanh, thảm cỏ xanh. Anh hãy ngủ một giấc yên lành trên cánh đồng rơm rạ. Bên anh chẳng còn gì xa lạ, chỉ có sự mềm mại của môi nàng, sự êm ái của vần thơ.

Những vần thơ cất lên từ sâu thẳm cõi lòng người con gái, suốt đời đi tìm niềm vui vĩnh hằng trong cuộc sống.

Nàng cho không trái tim cho những ai cùng ước vọng về ngày mai sẽ tươi đẹp hơn ngày hôm nay. Lòng con người cũng đổi thay để nhận ra chân lí.

Cuộc sống luôn cần sự sẻ chia. Xin anh hãy để nàng băng bó vết thương, một thời mơ ước có thiên đường sau những trận phong ba, bão tố.

Anh hãy tin, sẽ có một ngày sóng vỗ êm ái vào mạn thuyền, đại dương mênh mông trở nên hiền hoà hơn bao giờ hết.

Đó là lúc là người ta quên hết những lo toan vun vặt của đời thường, biết tìm ra hơi ấm của tình thương, mùi cỏ dại mọc ven đường thơm thảo.

Cuộc sống sẽ ngập tràn niềm vui như trang thơ nàng viết, với muôn ngàn cung bậc, nhưng rất đỗi giản dị và thân quen như hơi thở của chính nàng.


                                                                            2g sáng ngày 16-12-2008

7 nhận xét:

  1. Không có anh cuộc đời nàng chỉ còn là giông bão. Nên bão giông của đời mình anh giấu mãi trong tim.
    -------------------------
    Câu này hay quá Song Nhật ơi! Thật chí lí!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chị ấy viết nhiều lắm nhưng từ khi Blog bị đóng thì chị không đăng bài nữa vì máy bị vi rút. Bữa ni chị đã có nhà nhưng cũng không vào máy được. Chắc Thủy biết chị ấy ở Blog cũ "Khuya xa", nhà mới "Hương cỏ dại".

      Xóa
  2. "Bên anh chẳng còn gì xa lạ, chỉ có sự mềm mại của môi nàng, sự êm ái của vần thơ."
    Câu này làm mình run nha bà chị ;)

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bài này có trong tập Thơ Khuya Xa của chị Đoàn Huyên đó bạn! Cảm ơn bạn ghé thăm.

      Xóa
    2. Em cũng run với câu ni nữa nè Cô. Ở chỗ này cô Huyên hay e lệ của chúng ta dạn dĩ vượt khỏi sự va chạm của của chỉ đôi bàn tay rồi, hiiiii.

      Xóa
    3. Cô của Nhỏ mà lị...Hi...

      Xóa