Thứ Ba, 17 tháng 9, 2013

Con gái

                                                         
                                                                    Ty Ty
                                                           



                                 
                                                                    Ny Ny

                                                       
                                                          Ty Ny

Chủ Nhật, 15 tháng 9, 2013

Chào năm học mới


                                                Chuẩn bị đến trường dự khai giảng năm học mới thôi!






     
                   


Thứ Hai, 9 tháng 9, 2013

Chuyện của Tibon

      Sáng thứ hai, chào cờ xong,  nghe cô giáo chủ nhiệm của Tibon kể chuyên về Tibon mà mình thấy thương ơi là thương. Chuyên bắt đầu từ một đề văn"Một lần không vâng lời". Khi cô giáo yêu cầu Tibon kể miệng về một câu chuyên có đề tài ấy. Tibon đã nói với cô và các bạn, em có một lần như vậy mà cho đến nay em vẫn còn ân hận mãi.Cô giáo hỏi vì sao? Em không vâng lời ai?
      Tibon kể: Khi ông nội bị ốm, Tibon về thăm nội cùng em trai. Cô Út của Tibon gọi Ti bon vào đấm lưng cho ông nội nhưng Tibon không vào. Thế rồi mấy hôm sau ông nội đi viện. Tibon ân hận vì sao mình lại không vào dấm lưng cho nội. Cô giáo hỏi Tibon:
    - Thế sao em lại không nghe lời cô vào đấm lưng cho nội?
    - Vì em giận em trai em quá!
     Cô giáo lại hỏi:
    -Tại sao giận em mà không làm chứ. Nhưng sau đó em cũng có thể sửa lỗi mà.
    Tibon chùng xuống, giọng buồn rầu.:
    - Ông nội đi bệnh viện nên em không ra được, rồi sau đó ông nội mất, em không còn cơ hội nào để đấm lưng cho ông nữa. Giá như ông nội còn sống, em sẽ hàng ngày đấm lưng cho nội. Bây giờ... điều đó là không thể,...Vì vậy mà  em ân hận mãi...
      Chỉ được nghe kể thôi mà tôi không cầm được xúc đông. Cố nén cảm xúc để lắng vào lòng cái khoảng khắc ấy. Chỉ là một đứa bé thôi sao tình cảm lại dạt dào như vậy? Chỉ là một đứa trẻ thôi mà đã biết ân           hận về những lỗi lầm đã phạm? Vậy mà trên cuộc đời này lạị có không ít những người cứ tha hồ phạm lỗi mà không hề cảm thấy ray rứt chút nào? Thật trớ trêu!
       Cảm ơn cô giáo của Tibon đã kể lại câu chuyện đầy xúc động của một cậu bé học trò 12 tuổi. Những gì em có được từ câu chuyên sẽ là bài học để nhiều người noi theo!

Thứ Sáu, 6 tháng 9, 2013

Lan man

     Chuyện của em mà làm mình buồn quá. Hết cả hứng để sẻ chia. Biết nói thế nào nhỉ. Chỉ cảm thấy hơi hẫng một chút. Có cái gì đó thật khó lí giải....Mình bỗng sợ những người xung quanh...Và tự hỏi mình phải làm gì đây?...

Thứ Hai, 2 tháng 9, 2013

Hội ngộ tuổi năm mươi

     Chủ nhật, đang họp mặt gia đình tại Đà Nẵng, nhận điện của một nhỏ bạn thời sinh viên:"A lô! SN hả, Diễm Ly nè! Chương đang ở nhà mình nè. Giờ mình vào Thăng Bình với Chương đây. Mai vợ chồng bạn đi cùng vc Thu Hoa vào nhà Chương chơi nhé!".
    Lâu lắm rồi chưa gặp lại các bạn cùng lớp thời ấy. Nói là nhỏ bạn nhưng thực ra đứa nào bây giờ cũng đã 50. Thời gian quả là nhanh. Mới hôm nào còn là sinh viên. Bây giờ thì con đầu đứa nào cũng đã hết năm thứ thứ tư. Cuộc hội ngộ không được hẹn trước...

Hội ngộ

     Thế là một ngày lễ trôi qua. Tuy hơi mệt nhưng thật vui. Một cuộc hội ngộ không hẹn trước mà thành. Tuy không được nhiều lắm nhưng cũng đủ để ôn lại những kỉ niêm của một thời sinh viên.
    Chiều chủ nhật đang họp mặt anh em bên nhà anh để ăn lễ thì Thu Hoa gọi nói Diễm Ly gặp nè. Ly bảo Hoàng Chương và Hoa  đang ở nhà Ly (Hòa Khánh). "Tí nữa Ly vào Thăng Bình với Chương trước, Hoa và SN vào Thăng Bình vào ngày mai nhé. Đến nhà Hường sẽ gọi các bạn khác đến."
   Sáng chủ nhật Hoa gọi cho anh rủ anh cùng đi để ông xã Hoa đi với, nếu anh không đi thì Hoa cũng không có tài xế chở vào Thăng Bình đâu. Vậy là, cuộc hành trình bắt đầu vào lúc 9h. Gặp vc Hoa ở Nam Phước. Đến Hà Lam gặp Ly và Hường. Ghé nhà Hường rồi xuống nhà Chương. Gọi cho Nhi từ Bình Giang lên, gọi Lệ ở Bình Triều  nhưng Lệ không có ai chở. Gọi Cúc ở Phú Ninh, vì có Ly nên Cúc cùng chồng hứa sẽ ra."Ly đau ốm, từ Đà Nẵng vào đây, mà các bạn không ra là tệ lắm đó". Gọi Lượng và Việt Ba, cả hai đều bận việc nhà chồng. Thế là chỉ tổng cộng có 7 người: SN, Thu Hoa, Diễm Ly, Cúc, Nhi, Hường, Chương- Chồng Hoa, chồng Cúc, chồng Chương(chủ đăng cai) và anh. "Chủ nhà là Thủ Thiệm thứ thiệt đó nha-Chương nói-ăn tạm ổi và táo trước cho lửng bụng, chứ đúng ngọ mới có cỗ đấy nhé!". Thì ra, gà đã luộc, cháo đã chín, rau sống, bún mắm đã hoàn thành nhưng còn chờ món thịt heo quay nữa. Ngáy lễ nên đông khách, họ hẹn đúng 12h đến lấy. Mọi người phải chịu thôi. Gặp nhau sau 25 năm, cố nhớ để nhận ra nhau, hàn huyên tâm sự. Vui nhất là nghe Hường đọc thơ tình. Hay nhất là bài thơ Sóng bị chồng ghen hai tháng, nên bài Tháng Bảy mưa ngâu ra đời. Hai vợ chồng Hường mỗi người một nơi, chồng làm ở TP HCM, còn Hường dạy ở Hà Lam, cảnh 2 quê, mỗi năm chỉ gặp nhau vào dịp Tết, Giỗ lớn, đặc biệt là Hè, Hường sẽ vào cũng chồng hai tháng rồi về. Theo Hường nói là 2 mà thành 3 vì phải nhận truy lĩnh nữa chứ. Vui khi nghe Hường kể chuyện đọc thơ,...Vẫn hồn nhiên như những năm hai mươi...
     Vui nhất là chuẩn bị vào tiệc, hâm cháo lại thì hết ga, gọi ga, chờ lâu ơi là lâu, ga mới đến, nhưng cậu bé chở ga mới đem ga tới nói câu làm mọi người cụt hứng"Í chết, lộn ga rùi" Chồng Hoa tếu táo" chờ xót cả lòng... " Rồi cũng vào tiệc. Thân ái, vui vẻ, ..."Ui đừng đùa nhé, mình đã năm mươi ròi đấy, tưởng còn nhỏ sao?" Cười, nói, lại cười.
     Thui dừng lại tối ghi tiếp ...giờ phải đi chợ chiều đi dạy sớm...