Thứ Ba, 31 tháng 12, 2013

Mừng năm mới 2014

                                            Một năm đong đầy những điều tốt đẹp


                                            Năm ta tròn năm mươi - nửa đời người...

Mừng sinh nhật


Tự ta ta lại chúc ta
Ngày ngày ta nhớ ngày ta ra đời...


Nhận quà

   Mở Blog của em, đọc bài viết, cô thực sự xúc động. Chỉ vậy thôi cũng đủ ấm lòng vào ngày cuối năm. Chắc năm mới sẽ có nhiều những đổi thay.  Và mong rằng đó sẽ là những đổi thay tốt đẹp. Với cô và nhất là với em.
         Cảm ơn những lời iu thương em  dành cho cô....Tự nhiên cô lại nhớ đến ca khúc"Điều giản dị"...Và cô muốn mượn lời bài hát ấy để gởi đến em ( Nhưng em nhớ đổi ngôi nhân xưng"anh"thành"em"nha.).

 

Thứ Bảy, 28 tháng 12, 2013

Một chút se buồn

        Có phải vì cái lạnh của mùa đông làm lòng mình se lạnh. Hay vì sự vô tình của một ai đó? Sáng nay đi bộ lên chợ mà ai cũng hỏi xe đâu? Mình muốn thả bộ cho tâm trạng vơi buồn....Đi chợ về tâm trạng có vẻ đỡ hơn...Lên lan man chút để được vơi...Muốn viết nhiều lắm mà không viết được gì. Giận mình quá! Già thực sự rồi sao?

Thứ Hai, 23 tháng 12, 2013

Một sáng Noel

      Cọi thi vừa xong nghe điện thoại reo. Thì ra là học trò cũ\. Em từ nhà dòng Huế về lại giáo xứ Trà Kiệu của mình để đón Noel. Em mời cô đi uống cafe. Hai cô trò nói chuyện nhiều về cuộc sống. Những kỉ niệm với những người bạn thời cắp sách....Rồi em phải về, lo cho đêm Giáng sinh. Chỉ vậy thôi nhưng cũng đủ thấy ấm lòng trong cái se lạnh của mùa đông. Giáng sinh an lành từ buổi sáng hôm nay...

Thứ Bảy, 21 tháng 12, 2013

Một vì sao đã tắt

Em còn quá nhỏ, thế mà em đã rời xa nơi này. Linh hồn em sẽ siêu thoát. Nhưng nỗi đau của bố mẹ em biết bao giờ mới nguôi. Nhìn bố mẹ em quằn quại trong nỗi đau mà cô thương quá. Chạnh lòng. Không biết nói sao. Sang nay em vĩnh viễn trở về với cõi vĩnh hằng.. Bố mẹ em sẽ được xoa dịu vết thương lòng khi biết em trên đó bình an. Cô mong em mãi an lành ở  nơi xa xôi ấy.
                                                    Vài lời tiễn biệt em!

Thứ Năm, 19 tháng 12, 2013

Từ một bài Tập làm văn

      Bài đã trả cho học trò mà lời văn của em như còn đọng lại .Mình đã từng đọc nhiều bài văn hay. Nhưng có lẽ bài của em đã làm mình thực sự xúc động. Em là cậu học trò lớp 9, lớp mình đang chủ nhiệm. Em thường được các bạn gọi đùa là " người âm"-Bởi em vô tư, thường hay quên, không nhớ gì về lời dặn dò của cô giáo. Em giỏi các môn tự nhiên  nhưng lười học bài nên các môn xã hội đều bị điểm kém. Chữ viết thì như các bạn em trêu " như gà bươi ". Bị la hay thậm chí bị đánh , em vẫn cười, nụ cười hiền, rất là thương.
     Chưa có bài Văn nào em được quá 5 điểm, Văn em lủng củng, chữ đọc không ra, 5 điểm là cô giáo tìm ý để cho đó chứ. Vậy mà mình đã mạnh dạn đặt bút chấm 7,5đ cho bài này.
    Đề bài: Em hãy kể lại một kỉ niệm đáng nhớ nhất của em.
     Mình kể tóm tắt như sau:
     Chắc ai cũng có một kỉ niệm cho riêng mình. Và em cũng có một kỉ niêm làm em  nhớ mãi.
     Trước đây nhà em ở ngoài Đà nẵng. 100 đường Lí Thái Tổ. Sau đó chuyển xuống gần tượng đài Mẹ Nhu. Ba em làm báo, mẹ đi may. Nhà em có hai anh em trai. Em thấy ba mẹ thường cãi nhau. Ba cũng hay về khuya. Em suy nghĩ: "Chắc ba mẹ mình không còn thương nhau nữa, biết làm sao bây giờ?"/
     Rồi một hôm đi học về, em thấy trước nhà em có rất nhiều người. Em chen vào thì thấy cổng bị đóng. Em nhảy rào vào nhà thì thấy ba cầm cái chày. Còn mẹ thì cầm cái kéo. Ngày đó là ngày 20/10/2009. May mà em của em đi học rồi nên không biết gì . Em thấy vậy nước mắt chảy dài.
   Thế rồi một hôm, ba bảo em đi theo ba đến một chỗ. Sau đó ba dắt em đến Tòa án nhân dân huyện. Em hỏi ba đến đây để làm gì ba bảo để xem ba mẹ chia tài sản. Một chú cán bộ tòa án bảo em vào phòng và hơi: " Ba mẹ cháu phải li hôn, vậy cháu muốn ở với ai?". Suy nghĩ một lúc em nói: " Cháu ở với ba ạ".
    Sau đó tòa xử li hôn và chia tài sản, Xong em đến bên mẹ nói với mẹ:"Mẹ ơi, không phải con không muốn ở với mẹ. Nhưng em còn nhỏ em không thể thiếu mẹ. Nên con quyết định ở với ba." Mẹ chỉ nhìn em không nói gì. Ba em nói với mẹ:" Bà lấy tài sản về mà nuôi hai mẹ con bà đi, thằng Lâm ở với tôi."
     Em lại bên mẹ nói:"Mẹ ơi, con ở với ba nhưng con sẽ nhớ và thường xuyên ra thăm mẹ và em. Mẹ đừng lo" Rồi em ôm chầm mẹ, hai mẹ con khóc. Sau đó mẹ lấy một cái dây chuyền đưa cho em. Sau này mỗi lần nhớ mẹ em lấy ra ngắm.
       Rồi em theo ba về ở với nội . Em sẽ luôn nhớ về kỉ niệm ấy, cái ngày ba mẹ li hôn . Em sẽ thường xuyên ra thăm mẹ.

 Một câu chuyên rất thực, Một cảnh đời quá thương tâm. Cái dấu ấn kỉ niệm ấy xảy ra khi em mới học lớp 5. Vậy mà em kể như mới xảy ra hồi hôm qua vậy. Câu chuyên khiến cho tôi xúc động Và tôi muốn sẻ chia. Để những người làm ba, mẹ như chúng ta cần phải suy nghĩ thêm. Sống mà không thuận thì cũng khó. Nhưng thật tội nghiệp cho những đứa con. Có lẽ đến bây giờ em cũng không hiểu được cái nguyên nhân khiến ba mẹ em li hôn. Nhưng mong rằng lớn lên em sẽ hiểu và sống tốt hơn.













Thứ Năm, 5 tháng 12, 2013

Nắng













Nắng hửng lên rồi - Mãi lan man
Bài thì không chấm - Mãi chấm com...





Một chút để nhớ

     
             Một thời sinh viên!
             Chiếc xe đạp cà tàng - vẫn bon bon trên đoạn đường Hòa Khánh - Trà Kiệu cuối tuần - Rồi chầm chậm trên đoạn Trà Kiệu - Hòa Khánh đầu tuần. Cứ thế ba năm, tuần nào cũng vậỵ đó.
                                 

                                     Sân thượng Khoa Văn - Gần trường ĐH Bách Khoa...

Thứ Hai, 2 tháng 12, 2013

Chênh chao

    Nghe người này đột quỵ, người khác bị K,...Mình thấy cuộc đời sao mong manh thế. Người ta thường nói: Sống chết có số cả. Không biết điều đó có thực sự đúng hay chỉ là một phép "thắng lợi tinh thần". Dẫu thế nào cũng là một sự an ủi, động viên cho thân nhân những người không may mắn.
 Mình thì không lo sợ điều gì tương tự. Bởi với mình cái gì đến tất nó sẽ đến. Hãy sống chân thành với bản thân và với người khác mà mình có thể làm được. Những người sống quanh ta, đôi khi có làm ta chạnh lòng thật. Nhưng xét cho cùng, thì có lẽ ta chưa thực sự tìm hiểu về họ thôi. Có thể tha thứ thì nên thứ tha. Biết rằng điều đó khó(Không biết mình có đang rơi vào cái gọi là phép "thắng lợi tinh thần" không đây nữa). Nhưng mình thực sự muốn điều đó.
   Bởi mình sợ cuộc đời con người ngắn ngủi mà những gì để lại thì quá ít ỏi. Mình chưa báo hiếu cho cha mẹ theo nghĩa trọn vẹn. Con cái mình chưa có thể sống tự lập. Cái mình mong muốn hoàn thành có thể với nhiều người thì nó quá đơn giản, mà mình thì khó thực hiện. Một cái nhà bếp nhỏ mà đẹp. Xe và quần áo đẹp cho con ngày Tết.. Sữa hàng ngày cho bố mẹ và con ,...
    Cho nên mình thực sự chênh chao khi nghe nhiều tin không mấy an lành từ người khác. Có lẽ họ cũng có rất là nhiều những điều cần hoàn thành như mình vậy....

Thứ Tư, 13 tháng 11, 2013

Ấm mà lạnh

Gia đình là tổ ấm
Nhưng...
Đôi lúc...
Con cái làm mình thấy lạnh...

Chủ Nhật, 10 tháng 11, 2013

Hạnh phúc

 Cảm ơn ông  trời đã tha cho bà con miền Trung. Cùng chống bão với mọi người nhưng trong lòng vô cùng lo sợ. Nếu siêu bão đi qua thì việc chằng chống cho nhà cấp 4 có ăn thua gì. Bỏ lại gian nhà không mà đi trú bão may ra an toàn,..thế rồi cơn bão đã tránh xa mảnh đất quê hương tôi. Hạnh phúc nào bằng khi thấy trời yên biển lặng. Mình thực sự sống rồi...

Thứ Tư, 30 tháng 10, 2013

Thơ sau bão

Sau bão
         (Lá cây rụng đầy  - Tình cảm nồng ấm)    
                            Song Nhật
Hàng tre xơ xác
Ngõ xóm hoang tàn cây
Mái nhà tôn ngói rụng
Mặt sông lũ dâng đầy…
      *     *    *
          *    *
Tình người sau mưa bão
Cảm như bát nước đầy
Nồng nàn hương lan tỏa 
Ấm áp lời  sẻ chia...
                             (Tháng 10/2013)

Chủ Nhật, 20 tháng 10, 2013

HẪNG (Viết lại tâm trang ngày 19/10)

Nhận tin nhắn chúc mừng 20/10 mà máy  không có pin để nhắn lai. Mạng cũng bị hỏng sau bão. Mình đành ghi lại vào máy thôi.
 
20/10 sao?
Hụt hẫng
Chông chênh
Chao đảo...
Mình hoàn toàn rơi vào trạng thái mất thăng bằng.
Cảm như mình đang bơi trong cái vô tận của cuộc đời...

Thứ Tư, 16 tháng 10, 2013

Hậu bão

         Thương mấy con gà thì ít, thương anh thì nhiều.
 Hì hụi nhờ người làm cái chuồng gà hôm thứ bảy, chủ nhật mới tạm xong. Thứ hai đi QNam,thứ ba bão làm bay mất cái công trình vĩ đại của anh chàng kĩ sư nông nghiệp vốn thư sinh, xuất thân từ thành phố. Thế là chân yếu tay mềm vẫn dũng cảm đội gió bão che chắn để mấy chú gà có nơi trú ẩn. Tối ngủ thở ra, thở vào không chợp được mắt. Sáng sớm thứ tư phải vào lại QNam. Nghe nói cơ quan cũng bị bay bảng hiệu gì đó...Lại đi...Ở nhà, mình cũng đi don vệ sinh sân trường sau bão. May mà có học sinh phụ giúp không thì đến trưa mới xong. Mất điện, máy hết pin, mất hết mọi liên lạc,...Chiều ni ra bé. Mấy ngày bão bé về không được ở một mình. Đà Nẵng tiêu điều bởi nơi nào cũng có cây xanh gãy đổ. Đài phát thanh truyền hình bị giõ đập bể kinh quá nhiều. Thấy vậy mới hay bão số 11 quá lớn.
     Cũng thật vui, bởi bé bảo Công ty điện lực Đà Nẵng gởi giấy báo lên phường nhận giấy chứng nhận tặng danh hiệu:"Gia đình tiết kiệm điện tiêu biểu năm 2013". Vui nhất là ngoài tiền thưởng 300K, hai mẹ con còn được chụp hình với người đại diện Công ty điện Lực ĐN nữa.
    Hai mẹ con về, đi quanh đường Ngô Quyền mua ít đồ dùng, ăn kem rồi về nhà....Con gái ở quê điện ra "Hết ga rồi má ơi!" "Thôi thì mai về gọi chứ sao. Ở đây má đâu có số của chú bán ga đâu"...
      Ui dào, biết bao giờ mới hết lo đây?

Thứ Ba, 1 tháng 10, 2013

Lãng đãng

Ta và ta vui buồn lẫn lộn
Người với người lộn xộn buồn vui
Vui và buồn đâu chỉ có ta
Người vui thì cớ sao ta lại buồn?

Thứ Ba, 17 tháng 9, 2013

Con gái

                                                         
                                                                    Ty Ty
                                                           



                                 
                                                                    Ny Ny

                                                       
                                                          Ty Ny

Chủ Nhật, 15 tháng 9, 2013

Chào năm học mới


                                                Chuẩn bị đến trường dự khai giảng năm học mới thôi!






     
                   


Thứ Hai, 9 tháng 9, 2013

Chuyện của Tibon

      Sáng thứ hai, chào cờ xong,  nghe cô giáo chủ nhiệm của Tibon kể chuyên về Tibon mà mình thấy thương ơi là thương. Chuyên bắt đầu từ một đề văn"Một lần không vâng lời". Khi cô giáo yêu cầu Tibon kể miệng về một câu chuyên có đề tài ấy. Tibon đã nói với cô và các bạn, em có một lần như vậy mà cho đến nay em vẫn còn ân hận mãi.Cô giáo hỏi vì sao? Em không vâng lời ai?
      Tibon kể: Khi ông nội bị ốm, Tibon về thăm nội cùng em trai. Cô Út của Tibon gọi Ti bon vào đấm lưng cho ông nội nhưng Tibon không vào. Thế rồi mấy hôm sau ông nội đi viện. Tibon ân hận vì sao mình lại không vào dấm lưng cho nội. Cô giáo hỏi Tibon:
    - Thế sao em lại không nghe lời cô vào đấm lưng cho nội?
    - Vì em giận em trai em quá!
     Cô giáo lại hỏi:
    -Tại sao giận em mà không làm chứ. Nhưng sau đó em cũng có thể sửa lỗi mà.
    Tibon chùng xuống, giọng buồn rầu.:
    - Ông nội đi bệnh viện nên em không ra được, rồi sau đó ông nội mất, em không còn cơ hội nào để đấm lưng cho ông nữa. Giá như ông nội còn sống, em sẽ hàng ngày đấm lưng cho nội. Bây giờ... điều đó là không thể,...Vì vậy mà  em ân hận mãi...
      Chỉ được nghe kể thôi mà tôi không cầm được xúc đông. Cố nén cảm xúc để lắng vào lòng cái khoảng khắc ấy. Chỉ là một đứa bé thôi sao tình cảm lại dạt dào như vậy? Chỉ là một đứa trẻ thôi mà đã biết ân           hận về những lỗi lầm đã phạm? Vậy mà trên cuộc đời này lạị có không ít những người cứ tha hồ phạm lỗi mà không hề cảm thấy ray rứt chút nào? Thật trớ trêu!
       Cảm ơn cô giáo của Tibon đã kể lại câu chuyện đầy xúc động của một cậu bé học trò 12 tuổi. Những gì em có được từ câu chuyên sẽ là bài học để nhiều người noi theo!

Thứ Sáu, 6 tháng 9, 2013

Lan man

     Chuyện của em mà làm mình buồn quá. Hết cả hứng để sẻ chia. Biết nói thế nào nhỉ. Chỉ cảm thấy hơi hẫng một chút. Có cái gì đó thật khó lí giải....Mình bỗng sợ những người xung quanh...Và tự hỏi mình phải làm gì đây?...

Thứ Hai, 2 tháng 9, 2013

Hội ngộ tuổi năm mươi

     Chủ nhật, đang họp mặt gia đình tại Đà Nẵng, nhận điện của một nhỏ bạn thời sinh viên:"A lô! SN hả, Diễm Ly nè! Chương đang ở nhà mình nè. Giờ mình vào Thăng Bình với Chương đây. Mai vợ chồng bạn đi cùng vc Thu Hoa vào nhà Chương chơi nhé!".
    Lâu lắm rồi chưa gặp lại các bạn cùng lớp thời ấy. Nói là nhỏ bạn nhưng thực ra đứa nào bây giờ cũng đã 50. Thời gian quả là nhanh. Mới hôm nào còn là sinh viên. Bây giờ thì con đầu đứa nào cũng đã hết năm thứ thứ tư. Cuộc hội ngộ không được hẹn trước...

Hội ngộ

     Thế là một ngày lễ trôi qua. Tuy hơi mệt nhưng thật vui. Một cuộc hội ngộ không hẹn trước mà thành. Tuy không được nhiều lắm nhưng cũng đủ để ôn lại những kỉ niêm của một thời sinh viên.
    Chiều chủ nhật đang họp mặt anh em bên nhà anh để ăn lễ thì Thu Hoa gọi nói Diễm Ly gặp nè. Ly bảo Hoàng Chương và Hoa  đang ở nhà Ly (Hòa Khánh). "Tí nữa Ly vào Thăng Bình với Chương trước, Hoa và SN vào Thăng Bình vào ngày mai nhé. Đến nhà Hường sẽ gọi các bạn khác đến."
   Sáng chủ nhật Hoa gọi cho anh rủ anh cùng đi để ông xã Hoa đi với, nếu anh không đi thì Hoa cũng không có tài xế chở vào Thăng Bình đâu. Vậy là, cuộc hành trình bắt đầu vào lúc 9h. Gặp vc Hoa ở Nam Phước. Đến Hà Lam gặp Ly và Hường. Ghé nhà Hường rồi xuống nhà Chương. Gọi cho Nhi từ Bình Giang lên, gọi Lệ ở Bình Triều  nhưng Lệ không có ai chở. Gọi Cúc ở Phú Ninh, vì có Ly nên Cúc cùng chồng hứa sẽ ra."Ly đau ốm, từ Đà Nẵng vào đây, mà các bạn không ra là tệ lắm đó". Gọi Lượng và Việt Ba, cả hai đều bận việc nhà chồng. Thế là chỉ tổng cộng có 7 người: SN, Thu Hoa, Diễm Ly, Cúc, Nhi, Hường, Chương- Chồng Hoa, chồng Cúc, chồng Chương(chủ đăng cai) và anh. "Chủ nhà là Thủ Thiệm thứ thiệt đó nha-Chương nói-ăn tạm ổi và táo trước cho lửng bụng, chứ đúng ngọ mới có cỗ đấy nhé!". Thì ra, gà đã luộc, cháo đã chín, rau sống, bún mắm đã hoàn thành nhưng còn chờ món thịt heo quay nữa. Ngáy lễ nên đông khách, họ hẹn đúng 12h đến lấy. Mọi người phải chịu thôi. Gặp nhau sau 25 năm, cố nhớ để nhận ra nhau, hàn huyên tâm sự. Vui nhất là nghe Hường đọc thơ tình. Hay nhất là bài thơ Sóng bị chồng ghen hai tháng, nên bài Tháng Bảy mưa ngâu ra đời. Hai vợ chồng Hường mỗi người một nơi, chồng làm ở TP HCM, còn Hường dạy ở Hà Lam, cảnh 2 quê, mỗi năm chỉ gặp nhau vào dịp Tết, Giỗ lớn, đặc biệt là Hè, Hường sẽ vào cũng chồng hai tháng rồi về. Theo Hường nói là 2 mà thành 3 vì phải nhận truy lĩnh nữa chứ. Vui khi nghe Hường kể chuyện đọc thơ,...Vẫn hồn nhiên như những năm hai mươi...
     Vui nhất là chuẩn bị vào tiệc, hâm cháo lại thì hết ga, gọi ga, chờ lâu ơi là lâu, ga mới đến, nhưng cậu bé chở ga mới đem ga tới nói câu làm mọi người cụt hứng"Í chết, lộn ga rùi" Chồng Hoa tếu táo" chờ xót cả lòng... " Rồi cũng vào tiệc. Thân ái, vui vẻ, ..."Ui đừng đùa nhé, mình đã năm mươi ròi đấy, tưởng còn nhỏ sao?" Cười, nói, lại cười.
     Thui dừng lại tối ghi tiếp ...giờ phải đi chợ chiều đi dạy sớm...

Thứ Sáu, 30 tháng 8, 2013

Vu vơ (2)

  Anh bỗng vu vơ hờn
Rồi lặng im không nói
Em để yên không đến
Để nỗi buồn vu vơ...

Một tuần trong yên lặng
Ánh mắt chạm vào nhau
Không ai cười ai nói
Vỡ òa một vòng tay...

Vu vơ hờn và trách
Cớ sao em vô tình?
Thì ra là như thế
Anh thật là dễ thương...

Thứ Năm, 29 tháng 8, 2013

Món quà của chị

 Chị đến với món quà vô giá ấy làm lòng em rưng rưng. Em nhớ cái ngày mấy nhóc nhà em còn nhỏ, ghé nhà em, chị thấy em soạn bài trên tấm ván nhỏ để lên cái giỏ xe chở con, vậy là ít bữa sau, dù bản thân đau ốm hoài vậy mà chị lại chở bộ bàn học trò xuống cho em. Chị bảo: "Trường chị thanh lí bàn ghế, thấy còn dùng được, chị xin và chở xuống cho em dùng." Lúc đó, cũng như bây giờ vậy, nước mắt em tự nhiên chảy thôi. Chị thường nói: "Em thật ngốc, có gì đâu mà khóc..." Nhưng chị có biết không, em tự thấy mình chưa làm gì cho chi hết. Chỉ biết nhận thôi. Tối ấy, sau khi chị về, em chọn một nơi, với em là trang trọng nhất, để đặt bức tranh chị tặng gia đình em. Mỗi lần đi qua em đều ngắm. Và lúc nào em cũng cảm phuc chị. Đau ốm đến vậy mà chị đã làm được bao nhiều điều hay. Lên nhà chị là thấy cả một khoảng trời nghệ thuật. Thiên nhiên qua bàn tay chị và cô trở thành những tuyệt tác: một ngôi nhà đẹp, giàn phong lan đủ loại, xương rồng quí hiếm, hồng, lan, ...thắm nở. Vào nhà, ở mỗi cửa sổ là những chùm phong lan nở hoa đẹp mắt, trên những bức tường là tuyệt tác của chị- những bức tranh thêu đẹp và sống động vô cùng. Nhiều lắm, những gì chị đã làm. Em thương chị, luôn nghĩ về chị, một tấm lòng nhân hậu, một con người tài năng. Mong chị luôn khỏe mạnh và vui vẻ!

Thứ Bảy, 24 tháng 8, 2013

Kỉ niệm vọng về


          Mỗi lần đi dạy hay đi chơi, bắt gặp những thảm cỏ xanh non ven đường,
 tôi lại nhớ về những tháng năm tuổi thơ tôi cùng mẹ đi cắt cỏ về cho trâu.
           Tôi nhớ có một lần hai mẹ con gánh giỏ dọc theo triền sông Thu Bồn
để tìm cỏ. Lúc ấy, nhiều người nuôi trâu. bò nên cỏ khan hiếm. Tôi và mẹ chỉ
có một đôi gánh. Nhưng đi cả buổi sáng, từ thôn 3 Duy Trinh ra dến bờ sông
Tây Hà rồi đi theo bờ sông đến  tận chân cấu Chiêm Sơn mà vẫn không đủ cỏ
để gánh về. 
           Thương mẹ quá! Có đi cỏ cùng mẹ mới biết mẹ vất vả như thế nào để
có cái ăn, cái mặc cho con học hành. Đứa trẻ nào bây giờ khi nghe kể chuyện
khi ấy đi học khổ cực lắm. Học một buổi, đi làm giúp bố mẹ một buổi. quần áo
không có được một bộ đàng hoàng, sách vở cũng không có đủ để học,...Thì đứa
nào cũng nói bố mẹ kể chuyện cổ tích. Nhưng vất vả thế mà bố mẹ vẫn đến
trường, vẫn đỗ đạt, thế thì có phải là chuyện cổ tích?
           Chỉ buồn là khi con đã trưởng thành thì bố mẹ vẫn còn vất vả làm
lụng nuôi thân, vì không bố mẹ nào muốn nhờ vả các con khi mình vẫn còn
làm được. 
            Bây giờ tôi đã là một cô giáo của bao thế hệ học sinh. Học trò ngày
xưa có rất nhiều em là phụ huynh của tôi bây giờ. Thế nhưng học sinh ngày
hôm nay của tôi không được như bố mẹ. Các em  còn ham chơi, chưa ý thức
được việc học. Khi hướng dẫn các em lao động nhổ cỏ cho bồn hoa, tôi chợt
nhận ra các em bây giờ đến cỏ cũng không biết nhổ chứ đừng nói cùng mẹ
cắt cỏ , chăn trâu. 
            Vì sao các em không biết làm gì cả mà lại không lo học? Tương lai
của các em sẽ ra sao đây? Thương các em mà thấy mình lâng lâng hạnh phúc
vì tuổi thơ của mình quá nhiều kỉ niệm. Những kỉ niệm ấy mãi là hành trang
cho mình vững bước trên đường đời.

      (  Hoàng Điền - 23h ngày 02-02-2012 )

Thứ Ba, 30 tháng 7, 2013

Thơ của chị


Hấp hối
                                                                                    (Đoàn Huyên)

Anh giấu đi nỗi buồn sau nụ cười thơ dại,đốt lên niềm hi vọng
 cho lòng nàng ấm lại,

Anh biết nàng không còn nơi nào để đi, trong cuộc hành trình đầy gian khổ.

Không có anh cuộc đời nàng chỉ còn là giông bão. Nên bão giông của đời mình anh giấu mãi trong tim.

Anh không biết rằng trong đôi mắt lim dim nàng nhìn ra tất cả. Điều đó đâu có gì là lạ, nàng đã yêu anh hơn cả bản thân mình.

Nỗi đau của cơ thể có là gì, so với nỗi thầm thì của ngày mai rất nhiều điều  còn đang thiếu.

Triệu triệu nỗi niềm xuất hiện sau đôi mắt anh, nàng nhìn thấy thật là nhanh.

Để ngày mai cây sẽ ra hoa, quả sẽ ngọt lành, nàng đem tặng cho anh niềm hi vọng mỏng manh nhưng vô cùng mãnh liệt. Những gì nàng có đựơc là của anh.

                                                                                                                                                                   Bầu trời xanh, biển xanh, thảm cỏ xanh. Anh hãy ngủ một giấc yên lành trên cánh đồng rơm rạ. Bên anh chẳng còn gì xa lạ, chỉ có sự mềm mại của môi nàng, sự êm ái của vần thơ.

Những vần thơ cất lên từ sâu thẳm cõi lòng người con gái, suốt đời đi tìm niềm vui vĩnh hằng trong cuộc sống.

Nàng cho không trái tim cho những ai cùng ước vọng về ngày mai sẽ tươi đẹp hơn ngày hôm nay. Lòng con người cũng đổi thay để nhận ra chân lí.

Cuộc sống luôn cần sự sẻ chia. Xin anh hãy để nàng băng bó vết thương, một thời mơ ước có thiên đường sau những trận phong ba, bão tố.

Anh hãy tin, sẽ có một ngày sóng vỗ êm ái vào mạn thuyền, đại dương mênh mông trở nên hiền hoà hơn bao giờ hết.

Đó là lúc là người ta quên hết những lo toan vun vặt của đời thường, biết tìm ra hơi ấm của tình thương, mùi cỏ dại mọc ven đường thơm thảo.

Cuộc sống sẽ ngập tràn niềm vui như trang thơ nàng viết, với muôn ngàn cung bậc, nhưng rất đỗi giản dị và thân quen như hơi thở của chính nàng.


                                                                            2g sáng ngày 16-12-2008

KHOẢNG TRỜI BÌNH YÊN


                                                          

Có gió mây bay về khung trời ấy
Bạn có gởi hồn mình theo gió mây?
                   
                             Khoảng trời bình yên…

                                           Ngôi trường nhỏ xinh
                                           Vòng tay bè bạn
                                           Vang tiếng cô thầy
                                           Ước mơ xanh ngát
                                           Một thời để thương…

                             Khoảng trời bình yên...

                                           Hạnh phúc đong đầy!


                                                        (Mùa đông 2010)

Vồng khoai của mẹ!

                

       Sau này dù ở xa quê ,
Thì con vẫn nhớ vồng khoai mẹ trồng.
         Nhớ ngày mẹ ngóng, mẹ trông,
Vồng khoại có củ, nuôi con học hành.
Đến ngày con đã thành công ,
Vồng khoại mẹ thấp bởi lưng mẹ còng.
Mẹ ơi, con biết làm sao?
Vun vồng khoai mẹ tháng ngày lên cao!


                                     21h11 ngày 3/1/2012

Chủ Nhật, 28 tháng 7, 2013

Vào mùa

Tháng bảy sắp qua  mùa lại đến
Khép lại thảnh thơi bận rộn về...

                                                 

Thứ Năm, 25 tháng 7, 2013

Cây xanh trước nhà

                                Mồi nghèo...
                                       Dáng cây...
                                                 Muồn bèo...
                                               Rau xếp chữ...
                                  Góc vườn nhà ngoại....

Hoa đẹp quanh nhà

Tiếc quá vì ảnh không được rõ nét...
                                                           
                                                    Phó nháy dỏm...

Chủ Nhật, 21 tháng 7, 2013

Cô về

      Đang ở nhà một người bạn đồng nghiệp, sau khi dự đám cưới con của sếp về, cùng vài đồng nghiệp khác hát tí akaraoke, nghe điện thoại reo, thì ra là cô. Cô về lại Duy Xuyên sớm hơn dự định. Rủ anh về sớm để ghé nhà Trinh thăm cô. Vui thật! Có cả chị Thu nữa. Thầy và cô vẫn trẻ và đẹp như xưa. Cần nói rất nhiều chuyện nhưng thời gian trôi nhanh quá, phải về để cô nghỉ.
      Cùng chị Thu hẹn cô sáng mai đi ăn sáng rồi uống cà phê. Không ngờ có cả chị Hiệp và chị Nhung nữa. Biết cô và thầy thích mì gà nên chị Hiệp rủ lên Mì Hiếu ở Trà Kiệu. Vào quán gặp học trò cũ của cả nhóm luôn. Chào hỏi xong, cậu học trò dẫn con về trước. Ăn xong mì, ai cũng chuẩn bị trả tiền thì:"Quang trả tiền rồi, nó nói lâu quá mới gặp mấy cô, nên mời..." Thế là, khỏi ai giành trả nữa. kế hoạch 2: đi uống cà phê, nhưng thầy Dũng bị "đuổi" về trước, để các cô lâu ngày tám chuyện chút. Lên quán cà phê gì nhỉ, gần kho xăng mới ở Cầu Cao Duy Sơn. Đi ăn mai, mà tám mãi, nhìn đồng hồ đã 11h trưa. Chị Hiệp có chuyện phải về với chị Nhung. Cô, chị Thu và mình ghé chợ Trà Kiệu, Xong về nhà Trinh, nhưng cô muốn đi thăm chị Mây. Thế là hai cô trò cùng đi. Tiếc là chị Mây không có ở nhà. Xuống nhà thầy Đinh Anh. Thầy mới xây biệt thự. Một không gian đẹp và lí tưởng. thầy rất vui vì hai cô trò đến thăm. Ghé nhà thầy Lê Đình Sáu nhưng chỉ có bé Thuận(vợ thầy) ở nhà. Tiếp theo là nhà thầy Sơn(Hoa, vợ Sơn là học trò của cô), mới đó mà ba đứa con của Hoa đã lớn. thời gian quả là nhanh...
       Trinh gọi điện bảo cô về ăn trưa. Đành phải về, bởi khoảng 15h là Sơn con cô từ Đà Nẵng vào chở cô vào lại Sài Gòn. Chưa nói chuyện nhiều với cô. Nhưng qua cuộc trò chuyện vào buổi sáng mình thấy khâm phục cô quá. Cô kể về việc lo cho con cái, chăm cháu, cách chi tiêu, sắp xếp gia đình gồm ba cặp vợ chồng, ba cháu nhỏ và một người giúp việc. Mọi cái đâu vào đó...
      Chắc bây giờ cô đã ở Đà Nẵng. Mình thật sự muốn đi cùng cô ra đó nhưng sáng mai phải dạy thay cho Dũ rồi. Đành vậy...
                                Sân trường  Nguyễn Thành Hãn...
                             Cô trò bên nhau....
                              Cũng là nơi ấy...

Chủ Nhật, 14 tháng 7, 2013

Góc phố

    Một góc phố nhỏ. Bên bờ đông Sông Hàn. Qua cầu Trần thị Lý, cây cầu mới xây, lộng lẫy và hoành tráng. Rẻ trái là con phố nhỏ, rất yên bình. Vì nơi đây trước kia là khu nhà lụp xụp, với ruộng rau, vài thửa ruộng. Và bên đầu cầu bên bờ đông của cây cầu Nguyễn Văn Trỗi, là những quán nhỏ bán bánh ram. Thế mà khi những cây cầu được hình thành thì tất cả bờ đông Sông Hàn khởi sắc. Duy chỉ có con phố nhỏ, những con đường hẻm 3,5m của khu tái định cư đường Bùi Thị Xuân, Nguyễn Thiếp, Ngọc Hân, thì vẫn là những ngôi nhà tuy được xây mới nhưng đa số chủ nhân là những người thu nhập thấp, vì vậy mà nơi đây vẫn rất bình yên.
   Tôi được biết, đa số những người dân ở đây trước kia họ làm ruộng, đánh cá gần bờ, trồng rau và buôn bán nhỏ. Sau khi nơi này, được giải tỏa, họ được đền bù và cấp đất tái định cư. Sau đó họ không còn làm công việc cũ, mà chuyển sang làm việc khác, Nhưng có lẽ, họ không thích nghi và vốn liếng ít nên cuộc sống họ vẫn khó khăn. Nghe nói khu này tái định cư đã gần 15 năm. Thế mà vẫn còn nhiều người chưa trả hết nợ đất của Nhà nước. Sáng nay nghe nói có chính sách giảm nợ 50% lãi,  với những hộ trả nợ gốc đúng thời điểm Nhà nước qui định. Đây là điều đáng mừng. Nhưng liệu họ có đủ tiền để trả nợ không, khi thu nhập của họ vẫn không đủ chi phí cho gia đình?
    Từ nông thôn, quen cuộc sống bình dân với những món ăn bình dân, về làm dâu thành phố (Quận Hải Châu), tôi thật tiếc tiền mỗi khi về nội dắt con đi ăn mai.Tiền của  mấy mẹ con ăn mai đủ để đi chợ cả ngày ở quê. Vậy mà, khi có nhà riêng, nơi góc phổ nhỏ bờ đông Sông Hàn, thì thật ngạc nhiên. Chỉ cách nhau một con sông thôi mà giá cả khác nhau trời vực. Nhà gần chợ An Trung, chợ nhỏ trong lòng phố nhỏ, nhưng thực phẩm không đắt. Quán ăn rất chi là bình dân. Bạn có thể ăn 5.000VNĐ bánh bèo cũng đủ no đến trưa đấy. Sang hơn, có thể ăn 1 tô bún chả cá riêu cua nhỏ giá 10.000VNĐ, ngon, rẻ. Sau đó có thể uống thêm 1 ly sữa đậu nành 4.000VNĐ, bạn có thể chịu đến 12h trưa đấy. Đến khoảng, 17h bạn sẽ thấy cả một khu hàng ăn vặt với đầy đủ các món nướng, xào, chiên, luộc,...Nhưng khách hàng không phải là dân của phố nhỏ này mà là từ các phố khác đến, sôi động và hấp dẫn lắm đấy...
    Chính vì vậy mà mình rất thích ra đây để nghỉ ngơi sau những áp lực của công việc thường ngày. Được thả bộ bên bờ Sông Hàn mát rượi, được ngắm những cây cầu hiện đại của thành phố,...lòng mình bỗng thanh thản hẳn đi. Nhưng phải nói một điều, chỉ đến đây vài ngày để nghỉ ngơi thôi, còn dẫu sao nơi chốn bình yên nhất đối với tôi vẫn là nơi tôi sinh ra và lớn lên, học và công tác. Ở đó tôi có gia đình, có bố mẹ, bạn bè thân yêu.
   Có lẽ, còn rất nhiều thời gian để tôi thấy hết vẻ đẹp của nơi phố nhỏ. Để rồi một ngày nào đó nó sẽ là quê hương thứ hai của tôi.

Thứ Bảy, 13 tháng 7, 2013

Vu vơ(1)

Vu vơ buồn...
Vu vơ tiếc...
Vu vơ nhớ...
Vu vơ hờn...
Và rồi tự trách
Sao mình vu vơ.

Thứ Năm, 4 tháng 7, 2013

Bác Năm

              Đã 93 rồi mà trông bác còn khỏe lắm. Vậy mà mấy hôm nay có phải uống thuốc bị sốc không mà bác cứ nói: thấy những chuyện đâu đâu như là đang nhớ về thời chiến tranh vậy. Giống như có ai đó đang phá bác, bác chạy theo họ vậy. Hôm qua cả xóm nháo nhào khi nghe tin bác đi lên tận ngã tư(cách nhà 4km), lại bị ngã nữa. Những người ở gần đó biết bác, điện bảo lên chở bác về. Thế rồi anh Hai cũng đã nhờ người chở, anh ngồi sau vịn bác về nhà.
              Là bác ruột nhưng bác ở với người em con chú. Bởi vợ con bác đã mất lâu rồi. Tuổi già không con thật tội. Thương bác nhưng mình chẳng biết làm sao. Hôm qua, có người bảo bác lẫn rồi. Mình cũng đồng ý như vậy. Thế là bị em dâu(vợ người em con chú) bóng gió xa xôi...Mình hiểu, song im lặng. Biết nói gì?...Thực ra, mấy hôm nay, mỗi khi xuống nhà mình, bác kể chuyện đâu đâu ấy. Có lẽ triệu chứng đó trong y học người ta gọi là  thần kinh phân lập. Bác không có ý thức rằng mình sẽ làm gì. Giống như có ai chỉ bác đi vậy. Thế mà cháu dâu nói : "Ổng mà lẫn gì...muốn hành hạ cháu...v.v...Và v.v..."Chẳng biết tâm sự cùng ai, chỉ biết mượn ngôi nhà này để sẻ chia. Thương bác Năm quá! Cả đời vất vả...

           Đây là hình ảnh bác tôi chụp bằng ĐT di động "dỏm"vào tháng 9/2012.- Nên bị nhòe...

Thứ Hai, 1 tháng 7, 2013

Cây xanh trước nhà


                   
                                 Cây này quả sống màu xanh, ta có thẻ dùng nấu canh chua ngon lắm đó.

               
                                      Khi  chín nó có màu vàng, ăn ngọt ngọt chua chua rất ngon.

                    Vỏ của cây có thể ăn với trầu đấy..

Trên đỉnh Sa Pa

                                                  Cầu Mây cùng đứng trên cao...
Gần hơn một tí...

\
Sa Pa thơ mộng dạt dào lòng ai...

Một góc Hồ Gươm


            Mặt Hồ Gươm vẫn lung linh...
   
                             Hình ảnh con người bỗng nhòe đi trước sự thơ mộng của thiên nhiên...
 
....xanh xanh liễu rủ mặt Hồ Gươm...
               Cuối cùng bóng dáng con người cũng xất hiện rõ hơn...để còn nhớ mãi vẻ thơ mộng của một góc Hồ Gươm...
(22/06/2013)

Trăn trở



Mắng con...
           con khóc...
Vỡ òa
        niềm đau...

Bên nhau

Anh lại về bên em
Những tháng ngày xưa ấy
Tưởng rằng đâu còn nữa
Ngọt ngào những yêu thương.


Dù anh chẳng để ý
Em có cảm xúc gì
Khi vòng tay yêu dấu
Chỉ có ta bên nhau...
         (KN một ngày chủ nhật bên anh---ĐNẵng-Đại Hiệp-Túy Loan-Duy Xuyên)



Thứ Bảy, 29 tháng 6, 2013

Dòng thời gian


                                                 Nhớ  - Ngày đầu tiên đẹp nhất trên đời
                         
          Đứa con đầu tiên ra đờ:i
                           "Chân phải bước tới cha
                            Chân trái bước tới mẹ
                            Một bước chạm tiếng nói
                            Hai bước tới tiếng cười..."

Mười ba năm sau - Đà Lat hè 2003
         Và mười năm tiếp theo - Duy Xuyên cuối đông 2013 -Thời gian quả thật là nhanh, với bao thăng trầm...

Thứ Năm, 27 tháng 6, 2013

Du lịch HÈ 2013


                         Hoa nơi vườn khu nhà mồ Viện bảo tàng dân tộc học VN

                       
                                    Cùng con trai trước Thác Dốc- Bản Cát Cát - Sa Pa...


Hai mẹ con trước Đền Hạ (Đền Hùng - Phú Thọ)


                                                      Đường vào Lăng Bác


                                                    Con trai bên xe tăng Anh hùng( Bảo tàng quân đội)

Trong sân Văn Miếu




                                                    Một góc Sa Pa...




                                       Cửa khẩu Lào Cai (bên cây cầu chung TQ-VN)


Nhà mới


Đã xây xong
Nhà mới
Mời bạn vào
Ghé thăm...



                                         Trước  Văn miếu Quốc Tử Giám