Thứ Sáu, 30 tháng 8, 2013

Vu vơ (2)

  Anh bỗng vu vơ hờn
Rồi lặng im không nói
Em để yên không đến
Để nỗi buồn vu vơ...

Một tuần trong yên lặng
Ánh mắt chạm vào nhau
Không ai cười ai nói
Vỡ òa một vòng tay...

Vu vơ hờn và trách
Cớ sao em vô tình?
Thì ra là như thế
Anh thật là dễ thương...

Thứ Năm, 29 tháng 8, 2013

Món quà của chị

 Chị đến với món quà vô giá ấy làm lòng em rưng rưng. Em nhớ cái ngày mấy nhóc nhà em còn nhỏ, ghé nhà em, chị thấy em soạn bài trên tấm ván nhỏ để lên cái giỏ xe chở con, vậy là ít bữa sau, dù bản thân đau ốm hoài vậy mà chị lại chở bộ bàn học trò xuống cho em. Chị bảo: "Trường chị thanh lí bàn ghế, thấy còn dùng được, chị xin và chở xuống cho em dùng." Lúc đó, cũng như bây giờ vậy, nước mắt em tự nhiên chảy thôi. Chị thường nói: "Em thật ngốc, có gì đâu mà khóc..." Nhưng chị có biết không, em tự thấy mình chưa làm gì cho chi hết. Chỉ biết nhận thôi. Tối ấy, sau khi chị về, em chọn một nơi, với em là trang trọng nhất, để đặt bức tranh chị tặng gia đình em. Mỗi lần đi qua em đều ngắm. Và lúc nào em cũng cảm phuc chị. Đau ốm đến vậy mà chị đã làm được bao nhiều điều hay. Lên nhà chị là thấy cả một khoảng trời nghệ thuật. Thiên nhiên qua bàn tay chị và cô trở thành những tuyệt tác: một ngôi nhà đẹp, giàn phong lan đủ loại, xương rồng quí hiếm, hồng, lan, ...thắm nở. Vào nhà, ở mỗi cửa sổ là những chùm phong lan nở hoa đẹp mắt, trên những bức tường là tuyệt tác của chị- những bức tranh thêu đẹp và sống động vô cùng. Nhiều lắm, những gì chị đã làm. Em thương chị, luôn nghĩ về chị, một tấm lòng nhân hậu, một con người tài năng. Mong chị luôn khỏe mạnh và vui vẻ!

Thứ Bảy, 24 tháng 8, 2013

Kỉ niệm vọng về


          Mỗi lần đi dạy hay đi chơi, bắt gặp những thảm cỏ xanh non ven đường,
 tôi lại nhớ về những tháng năm tuổi thơ tôi cùng mẹ đi cắt cỏ về cho trâu.
           Tôi nhớ có một lần hai mẹ con gánh giỏ dọc theo triền sông Thu Bồn
để tìm cỏ. Lúc ấy, nhiều người nuôi trâu. bò nên cỏ khan hiếm. Tôi và mẹ chỉ
có một đôi gánh. Nhưng đi cả buổi sáng, từ thôn 3 Duy Trinh ra dến bờ sông
Tây Hà rồi đi theo bờ sông đến  tận chân cấu Chiêm Sơn mà vẫn không đủ cỏ
để gánh về. 
           Thương mẹ quá! Có đi cỏ cùng mẹ mới biết mẹ vất vả như thế nào để
có cái ăn, cái mặc cho con học hành. Đứa trẻ nào bây giờ khi nghe kể chuyện
khi ấy đi học khổ cực lắm. Học một buổi, đi làm giúp bố mẹ một buổi. quần áo
không có được một bộ đàng hoàng, sách vở cũng không có đủ để học,...Thì đứa
nào cũng nói bố mẹ kể chuyện cổ tích. Nhưng vất vả thế mà bố mẹ vẫn đến
trường, vẫn đỗ đạt, thế thì có phải là chuyện cổ tích?
           Chỉ buồn là khi con đã trưởng thành thì bố mẹ vẫn còn vất vả làm
lụng nuôi thân, vì không bố mẹ nào muốn nhờ vả các con khi mình vẫn còn
làm được. 
            Bây giờ tôi đã là một cô giáo của bao thế hệ học sinh. Học trò ngày
xưa có rất nhiều em là phụ huynh của tôi bây giờ. Thế nhưng học sinh ngày
hôm nay của tôi không được như bố mẹ. Các em  còn ham chơi, chưa ý thức
được việc học. Khi hướng dẫn các em lao động nhổ cỏ cho bồn hoa, tôi chợt
nhận ra các em bây giờ đến cỏ cũng không biết nhổ chứ đừng nói cùng mẹ
cắt cỏ , chăn trâu. 
            Vì sao các em không biết làm gì cả mà lại không lo học? Tương lai
của các em sẽ ra sao đây? Thương các em mà thấy mình lâng lâng hạnh phúc
vì tuổi thơ của mình quá nhiều kỉ niệm. Những kỉ niệm ấy mãi là hành trang
cho mình vững bước trên đường đời.

      (  Hoàng Điền - 23h ngày 02-02-2012 )